Tắm Cho Đại Ca
Phan_2
Hoa Kì cợt nhã nói: "Ừm, là vậy, tìm chú có chuyện này, cũng không biết chú có chịu đồng ý không."
"Vay tiền? tôi không có, tất cả đều phải dành để mua sắm đồ tết hết rồi."
Hoa Kì vội vàng giải thích: "Không phải vay tiền, cháu chỉ muốn đổi ca với chú."
"Thay ca? Bây giờ à?" Trần Ngạn hỏi ngược lại.
Hoa Kì gật đầu một cái: "Vâng, khách ở phòng 32 là khách quen của cháu, hôm nay uống nhiều quá, đoán chừng không nhớ gọi cháu, cho nên chú xem thử có thể đổi với cháu hay không, cùng lắm thì tiền công cháu phân cho chú một nửa."
"Thật là chia cho tôi phân nửa?"
Hoa Kì chắc chắn gật đầu: "Chắc chắn sẽ phân cho chú một nửa, nếu chú không tin, bây giờ cháu giao luôn cho chú 100 tệ là được."
"Cũng không cần, tôi tin tưởng cậu." Trần Ngạn dừng dọn dẹp túi công cụ, xoay người lại ngồi trên ghế: "Vậy cậu đi đi, lần sau có chuyện như vậy thì nói sớm với tôi một chút, tôi chuẩn bị được một nửa rồi."
Hoa Kì cười không ngậm miệng được: "Không thành vấn đề, cháu bảo đảm lần sau sẽ nói trước."
Hoa Kì vui mừng bừng bừng ra khỏi phòng nhân viên, một đường chạy chậm tới cửa phòng 32, đứng trước cửa, cậu hít một hơi dài, tay phải để trước ngực, buông lỏng một chút, lại buông lỏng.
"Tiên sinh ngài khỏe chứ, tôi là nhân viên phục vụ, có thể vào không?"
"Có thể." Tiếng Trang Hào vẫn trầm thấp từ tính như cũ.
Hoa Kì đẩy cửa vào, thấy Trang Hào đang ngậm điếu thuốc, nghiên người dựa vào giường, chỉ là, lúc thấy cậu thì nhất thời trừng lớn mắt, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Hoa Kì vài giây, sau đó khôi phục ánh mắt bình thản thường ngày.
Hoa Kì khẽ mỉm cười: "Tiên sinh, chào ngài."
Trang Hào nhìn chăm chú vào cậu, không lên tiếng.
Hoa Kì bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, vội vàng để túi công cụ lên bàn, làm bộ như sửa sang lại túi công cụ, Hoa Kì lấy bao tay và khăn tắm từ trong bao, xoay người lại hỏi "Tiên sinh, ngài muốn tắm thế nào? Vẫn trọn bộ chứ."
Trang Hào nhìn cậu, gật đầu một cái.
"Vậy ngài nằm xuống trước đi, dùng nước ấm tắm qua rồi chà xát sẽ thoải mái."
"Không cần." rốt cuộc Trang Hào cũng mở miệng nói chuyện: "Chỉ chà xát hạ thân là tốt rồi."
Hoa Kì rất buồn bực, tắm kỳ nào chỉ chà xát nửa người dưới? Nhưng nếu là yêu cầu của anh, Hoa Kì nhất định sẽ thỏa mãn.
Hoa Kì mở nước cầm vòi hoa sen đi tới, tới gần Hoa Kì mới phát hiện, trên cánh tay trái của Trang Hào có hai vết thương không lớn lắm, mặc dù không chảy máu nhưng cũng kết da non, Hoa Kì nhìn mấy giây, sau đó để vòi hoa sen xuống, nói: "Tiên sinh, ngài chờ tôi một chút, tôi lập tức trở lại ngay."
Hoa Kì không để ý ánh mắt kinh ngạc của Trang Hào, cứ thế ra khỏi phòng bao, chạy nhanh tới quầy phục vụ ở lầu ba, muốn hai băng dán cá nhân và một ít băng gạc dự bị, còn có một bọc ni-lon cuốn thức ăn.
Lúc trở lại phòng bao, Trang Hào đã đổi tư thế, nằm nghiêng trên giường, chỉ có cánh tay bị thương kia là lòi ra ngoài.
Trang Hào thấy Hoa Kì trở lại, chỉ nhìn mà không lên tiếng.
Hoa Kì chạy hơi thở gấp, điều chỉnh hô hấp đi tới, cậu từ từ khom lưng ngồi xổm xuống, xé một băng keo cá nhân dán lên trên vết thương của người nào đó, rồi dán thêm miếng thứ hai, sau đó dùng băng gạc vòng từng vòng cẩn thận cột chắc, sử dụng ni-lon bọc thức ăn bao bên ngoài, quấn quanh hai vòng.
Động tác của Hoa Kì lưu loát, băng bó cẩn thận hơn bình thường, chỉ là, Hoa Kì không dám ngẩng đầu nhìn Trang Hào, từ đầu tới đuôi, từ đầu đến cuối không dám nhìn anh.
Băng bó kỹ vết thương rồi, Hoa Kì đứng lên, xoay người lại cầm khăn tắm lên lần nữa: "Như vậy sẽ không sợ thấm nước."
Trang Hào vẫn không lên tiếng.
Hoa Kì cầm vòi hoa sen quay người lại, ánh mắt loạn phiêu chung quanh nhưng vẫn không dám nhìn thẳng Trang Hào.
Ngược lại, Trang Hào lại nghiêm túc cẩn thận nhìn Hoa Kì từ trên xuống dưới.
Hoa Kì khẽ cúi đầu, cầm vòi hoa sen tưới ướt nhẹp thân thể Trang Hào, cậu lượng vòng qua cánh tay trái bị thương của Trang Hào, lúc này Trang Hào đột nhiên mở miệng nói: "Cậu là gay hả?"
Trong lòng Hoa Kì cả kinh, vội vàng giải thích: "Tiên sinh, tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi, tôi là theo bản năng nghề nghiệp, suy nghĩ cho ngài, hi vọng ngài đừng hiểu lầm, nếu ngài nghĩ tôi là gay, lúc nào cũng có thể đổi người." Hoa Kì sống chết che dấu, quả quyết không thể thừa nhận, nội tâm cậu cầu nguyện, ngàn vạn đừng đổi mà, ông trời phù hộ.
"Dkm." Trang Hào nằm ngang xuống, tay phải để sau ót, nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Hoa Kì âm thầm thở ra một hơi, bắt đầu hết sức chuyên chú tắm cho Trang Hào.
Hoa Kì chưa từng cảm thấy tắm kỳ sẽ là một chuyện hưởng thụ như thế, tất cả thay đổi cũng vì Trang Hào, Hoa Kì thích vuốt ve thân thể anh, mỗi một tấc đều tỉ mỉ vuốt ve.
Trang Hào nằm trên giường, mặc cho Hoa Kì định đoạt, ngữa cổ, giơ tay lên, nâng chân, lật người, giống như một con rối gỗ, Hoa Kì cực kỳ hưởng thụ quá trình này, lúc cậu chà xát đến phía dưới của Trang Hào, cậu sẽ luôn dừng lại cách một đoạn, đặc biệt là lúc chà xát từ bắp đùi lên trên, đều sẽ làm nhị đệ của Trang Hào cương lên.
Động tác này cực kỳ bình thường, lúc cậu tắm cho người ta, Hoa Kì đều là dùng đầu ngón tay đẩy lên, mà tới lượt Trang Hào, cậu lại dùng cả bàn tay cầm lấy. Hơn nữa, thỉnh thoảng Hoa Kì sẽ lên xuống, một lần hai lần, cục thịt mềm trong lòng bàn tay bắt đầu cứng lên.
Mặt Hoa Kì sắp bốc khói, nuốt một ngụm nước bọt.
"Cái đó. . . . . . giá như lần trước." Trang Hào đột nhiên lên tiếng, dọa Hoa Kì khẽ run rẩy, phản xạ có điều kiện nói: "Cái gì?"
Trang Hào không mở mắt: "Cậu nghễnh ngãng rồi à?"
Hoa Kì hắng giọng một cái: "Vẫn là 200 sao?"
"Ừ." Trang Hào rên lên một tiếng.
Hoa Kì không nói hai lời rút khăn tắm ra, xoay người lại lấy tinh dầu đổ ra lòng bàn tay, sau đó cầm nhị đệ của anh, bắt đầu lên xuống hoạt động, cảm giác hình như mãnh liệt hơn lần trước, trơn trượt làm cho Hoa Kì không đành lòng buông tay.
Hình như Trang Hào cũng không có bình tĩnh như lần trước, chân anh cong lên, thân thể thỉnh thoảng đung đưa lên xuống, bụng nhanh chóng phập phồng.
"Nhanh chút." Trang Hào ra lệnh.
Vì vậy, Hoa Kì ra sức, cái này gọi là lấy tài của người ta, giúp người ta giải nạn.
Hoa Kì dùng luôn hai tay, một tay cầm nhị đệ của anh, một tay vuốt ve hai khỏa cầu của anh, chơi phải nói là một cực kỳ vui vẻ.
"Chút nữa." bụng Trang Hào phập phồng dữ hơn, Hoa Kì biết anh sắp tới, vì vậy tăng tốc độ, dưới tác dụng của tinh dầu, trong phòng đầy tiếng dinh dính nhếp nháp.
Chương 3: Hoa Kì nhỏ mọn
Hoa Kì chiến đấu hăng hái 20', rốt cuộc lúc cánh tay chua xót đau đớn dường như không nhúc nhích được mới kết thúc cuộc chiến này.
Hoa Kì ngồi liệt trên đất, đồng phục làm việc bị nước trên đất thấm ướt, cảm xúc lạnh lẽo từ mông truyền đến, nhưng cậu cũng không đứng dậy, mà hơi vẩy tay, nhìn chất lỏng màu trắng rơi xuống vũng nước, tạo thành một viên châu màu trắng sữa, ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Trang Hào trên giường.
Trang Hào nhắm mắt lại, bụng phập phồng theo hô hấp, không bao lâu, anh lấy thẻ trên cổ tay xuống: "Chính mình tự đi lấy tiền."
Hoa Kì đưa tay trái ra nhận lấy thẻ, sau đó chống tay phải từ từ đứng lên, lần này cậu không có nghe lời rời đi, mà là nhét thẻ vào tay Trang Hào, xoay người lại lấy một chậu nước, lấy ra một cái khăn lông ngâm vào bên trong.
Nghe tiếng nước chảy, Trang Hào từ từ mở mắt.
Hoa Kì thấy anh nhìn mình thì khẽ mỉm cười: "Tôi giúp ngài dọn dẹp."
Trang Hào không có lên tiếng, nhắm hai mắt lại lần nữa.
Hoa Kì vắt khô khăn mặt, sau đó đổ một chậu nước ấm lên người Trang Hào, sau đó dùng khăn lông cẩn thận lau chùi thân thể anh, khi cậu lau dến bả vai có hình xăm của Trang Hào thì không khỏi vươn ngón tay đè xuống.
"!@#$%$@, cậu làm gì?" Trang Hào đột nhiên mở mắt.
Hoa Kì bị dọa khẽ run rẩy, cười làm lành nói: "Trước kia tôi cũng muốn xăm hình, nhưng là sợ đau, ngài xăm một con mèo lớn như vậy, lúc ấy nhất định đau chết ha?"
"Dkm cậu, mắt cậu mọc ở mông à?" Trang Hào giơ cánh tay lên: "Nhìn cho rõ, đây là Tiểu Báo."
Hoa Kì là cố ý nói Tiểu Báo thành mèo, vì cậu muốn anh nói chuyện với mình, dù bị mắng chửi cũng không sao, cậu chỉ đơn thuần muốn nghe giọng nói của Trang Hào, không hơn.
Hoa Kì vụng về vươn tay, đụng vào hình xăm của Trang Hào: "Thì ra đây là Tiểu Báo? Anh xem tôi, đúng là không có kiến thức."
"Dkm" Trang Hào né tránh tay Hoa Kì, lật người đưa lưng về phía Hoa Kì nói: "Nhanh đi lấy tiền, trở về rồi tắm tiếp."
Hoa Kì mừng như điên nói: "Ca, ngài sẽ chờ tôi trở lại sao? Đừng giống lần trước nha, suýt nữa tôi bị đánh."
Trang Hào không nhịn được nói: "Cậu bị đánh cũng đúng, lăn nhanh đi."
Hoa Kì len lén nhếch miệng cười, lấy thẻ từ trong túi ra, lúc mở cửa thì cậu ghé đầu nói: "Ca, anh nhất định phải chờ tôi trở lại đó."
"Dkm" Trang Hào cầm khăn lông ướt bên cạnh lên ném tới, Hoa Kì nhanh mắt vội vàng đóng cửa lại, chỉ nghe bồm bộp một tiếng, dọa Hoa Kì co cổ lại, nghĩ thầm cái này nếu chụp lên mặt, chắc là đau lắm?
Hoa Kì sờ sờ mặt, vội vàng chạy tới phòng thay quần áo.
Đến phòng thay quần áo, Hoa Kì mở tủ của Trang Hào ra, lúc lục lọi ví tiền, trong lúc vô tình Hoa Kì móc ra hai bao- cao – su từ trong túi anh, còn là vị dâu tây, Hoa Kì cau mày nhìn một lát, không biết nghĩ thế nào liền xé ra một cái, thật sự có vị dâu tây.
Hoa Kì không chút nghĩ ngợi liền nhét vào trong túi, sau đó nhanh chóng lấy hai trăm tệ từ ví của anh, khóa kỹ tủ sau đó trở về đường cũ. đọc thêm nhiều truyện hay tại Doc Truyen . o r g
Hoa Kì đi ngang qua quầy phục vụ lầu ba thì dùng 100 tệ mua hai chai nước táo, sau đó vội vã trở về phòng bao.
Lần này Hoa Kì không gõ cửa, mà là từ từ đẩy cửa ra, đầu tiên là ghé đầu vào, xác định Trang Hào không hề rời đi mới mở cửa đi vào.
"Ca, tôi đã trở về."
Hoa Kì đột nhiên lên tiếng dọa Trang Hào giật mình, anh trợn mắt giận dữ nhìn, tức giận trên trán nổi gân xanh.
Hoa Kì nhìn ra anh tức giận, khiếp đảm cười cười rồi quơ quơ nước táo trên tay nói: "Ca, hôm nay anh uống nhiều rượu đúng không? tôi mới đi ngang qua quầy phục vụ mua hai chai nước táo, giải rượu, anh nếm thử chút đi." Hoa Kì nói xong, liền há mồm dùng răng cắn mở nắp bình, sau đó đưa tới.
Trang Hào theo dõi cậu, do dự nửa ngày mới đưa tay nhận lấy.
Hoa Kì cười khúc khích với anh, phối hợp mở ra một bình khác, ngửa đầu uống một hớp: "Ca, anh uống đi, thật ngon."
Trang Hào bĩu môi, đưa tay lau miệng bình: "Cậu có bệnh à?"
"Ca, anh yên tâm, nhân viên trong ngành dịch vụ này đều có giấy khám sức khỏe khỏe mạnh, một năm kiểm tra một lần, anh cứ yên tâm uống." Hoa Kì cười không ngậm miệng được.
Trang Hào liếc một cái, ngửa đầu uống vài ngụm.
Hoa Kì mặt mày hớn hở nhìn, thưởng thức động tác anh uống nước.
Sau khi Trang Hào uống xong, anh liếc nhìn Hoa Kì: "Cậu cứ nhìn tôi mãi làm gì?"
Hoa Kì có chút không biết làm sao, cũng không thể nói thật là vì anh ta đẹp trai nên nhìn đi? Ngộ nhỡ chọc giận anh, về phía sau cậu đi đâu để tìm ra một người đàn ông đẹp trai như vậy?
Hoa Kì cố trấn định: "Ca, trên mặt anh có vết bẩn."
Trang Hào sững sờ, giơ tay lên lau mặt một cái: "Đưa thẻ đây."
"A, ở đây." Hoa Kì vội vàng lấy thẻ trong túi, ai ngờ vừa kéo nhẹ, lấy thẻ ra, nhưng kèm theo còn có hai bao – cao – su vị dâu tây. Chỉ thấy trong nháy mắt bọn chúng rơi xuống đất, một cái đã bị bóc, lộ ra vật thể trong suốt bên trong.
Trong lòng Hoa Kì cả kinh, a a ô ô nói: "Ca. . . . . . Cái đó, cái đó. . . . . ." Hoa Kì cũng không biết nên giải thích như thế nào, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói ra khỏi miệng được, nhịp tim tăng nhanh, nhảy loạn trong lồng ngực.
Trang Hào thứ trên đất vài lần, rời khỏi giường, cầm lấy áo choàng tắm khoác lên người: "Cậu thích thì cho cậu, lần sau còn trộm cầm, tôi chặt đứt tay cậu." Trang Hào giật thẻ từ trong tay Hoa Kì, mở cửa ra khỏi phòng bao.
Hoa Kì hối hận a, chết tử tế không xong cầm thứ đồ chơi này làm gì, lúc này tốt rồi, lần sau có gặp được nữa hay không thật sự phải nhờ duyên phận thôi.
Hoa Kì phẫn hận đạp hai cái bao- cao- su trên đất rồi ngồi trên giường hờn dỗi, trong lúc vô tình quay đầu lại thì thấy chai nước táo Trang Hào uống còn ở trên bàn, cậu vội vàng cầm lấy, dùng ngón tay ma sát miệng bình.
Hoa Kì xem cái chai này như bảo bối, trân quý cất trong rương quần áo của mình, cực kỳ lâu.
Chương 4: Nhân tình không dễ trả
Đây là lần đầu tiên Hoa Kì ăn trước mặt Trang Hào, cậu ăn như hổ đói chọc Trang Hào liên tục cười to.
"Cậu là quỷ chết đói gửi hồn người sống sao?"
Hoa Kì ăn miệng đầy kem, ồm oàm nói: "Tôi. . . . . . tôi cả ngày không ăn cơm, đói muốn chết."
Trang Hào cười châm cho mình một điếu thuốc, cầm trong tay: "Chuyện hôm nay phải cám ơn cậu, nếu không thì đầu nở hoa chính là tôi, nhân tình này nhất định sẽ trả."
Hoa Kì ăn bánh ngọt lắc đầu nói: "Không phải anh đã mời tôi ăn bánh kem rồi sao, coi như trả lại cho tôi."
"Vô nghĩa, một cái bánh kem sao có thể xem như trả nhân tình cho cậu? Như vậy lần này cậu ăn ghế thật không đáng giá." Trang Hào cười nói.
Hoa Kì nuốt bánh ngọt trong miệng xuống, nói: "Nếu không thì cho tôi ít trướng tiền đi."
Trang Hào như tên Hòa thượng lùn với tay sờ không tới đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), buồn bực nói: "Trướng tiền? Trướng tiền gì?"
Hoa Kì theo bản năng cúi đầu nhìn giữa hai chânTrang Hào, nhìn chằm chằm bọc lớn nơi quần lót nói: "Chính là. . . . . . Lần sau lúc để tôi giúp một tay, có thể cho 300 hay không?"
Trang Hào liền hiểu Hoa Kì chỉ cái gì, lúng túng đổi tư thế, ho khan hai tiếng nói: "!@#$%$@, trong mắt cậu toàn là tiền sao?"
"Tôi cảm thấy rất hợp lý mà, ra ngoài tìm tiểu thư một đêm phải mất bốn năm trăm, đắt thì phải hơn 800 tệ, cho nên tôi không cảm thấy tôi muốn nhiều." Hoa Kì giơ tay lên quẹt miệng.
Trang Hào nhìn chằm chằm Hoa Kì: "Tôi thật tò mò, cậu phấn đấu quên mình thay ông đây nhận lấy một ghế là vì cái gì? Cậu và tôi nói thật, có phải cậu là gay hay không? Còn là. . . . . ." Trang Hào nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của Hoa Kì, trừ băng gạc quấn trên đầu giống con rùa to ra, thật đúng là rất đẹp mắt: "Còn là cái loại muốn bị chơi đó?"
Hoa Kì cả kinh, vội vàng giải thích: "Ca, anh đừng hiểu lầm, tôi thật sự không phải gay, tôi đỡ ghế thay anh vì thấy anh là khách quen của tôi, tôi còn muốn kiếm tiền nha. Ngộ nhỡ anh bị thương, về phía sau tôi đi đâu mà kiếm?"
"!@#$%$@, nhìn cậu vì chút đỉnh tiền này, khó trách chỉ có thể làm tắm kỳ." Trang Hào mắng, tùy tiện quay người lại, lấy ví tiền trong áo choàng tắm ra, thuận thế lấy ra một xấp tiền bên trong: "Tiền này coi như là bồi thường cho cậu, tới bệnh viện nào tốt một chút, nhìn đầu cậu kìa, y một con rùa."
"Có sao?" Hoa Kì giơ tay lên sờ sờ đầu, cười lém lĩnh nói: "Khi tôi tỉnh dậy đã như vậy, chính mình cũng không biết."
Trang Hào không nhịn được quơ quơ tay: "Cầm tiền."
Hoa Kì cẩn thận nhìn xấp tiền trong tay Trang Hào, chừng 1000 tệ đi, cậu không chắc chắn hỏi "Ca, anh cứ nhất định phải cho tôi nhiều như vậy à?"
"Dkm cậu, cho cậu cậu cứ cầm, nói nhảm nhiều như vậy làm gì."
Hoa Kì rụt cổ lại, vội vàng nhận lấy xấp tiền nhét vào trong túi, nói tiếp: "Ca, anh cho tôi nhiều tiền như vậy, hay là tôi giúp anh chà xát tắm rửa đi."
Trang Hào lui về phía sau nằm xuống, duỗi thẳng chân nói: "Không được, phải đi ngay giờ."
"Cái đó. . . . . . tôi lấy nhiều tiền của anh như vậy, thật không biết xấu hổ, nếu không tôi giúp anh một lần?" Hoa Kì nhìn thẳng phía dưới Trang Hào.
Trang Hào rất không tự nhiên nhích người: "Con mẹ cậu, ông đây không có tâm tình." Trang Hào liếc nhìn cậu: "Nói đến là thấy bực, cậu quay tay cho người ta đến nghiện luôn rồi à?"
"Ừ." Hoa Kì thuận miệng đồng ý, chờ lúc phản ứng lại mới vội vàng ngắt lời nói: "Dĩ nhiên không phải, tôi chỉ suy nghĩ thay khách."
"Hả? Vì khách mà suy nghĩ à?" Trang Hào hăng hái, du côn cười nói: "Cậu giúp người khác làm rồi sao? Có nhiều người tìm cậu làm không?"
Hoa Kì vội vàng khoát tay: "Căn bản không có, anh là người đầu tiên."
Trang Hào cười ha hả nói: "A, thì ra tôi may mắn vậy sao." Trang Hào nhíu mày, không nể mặt mũi Hoa Kì nói tiếp: "Cậu đã suy nghĩ cho tôi như vậy, tôi cũng không khách khí nữa, như vậy đi. . . . . ." Trang Hào lấy ví tiền ra lần nữa, từ bên trong cầm 600 tệ: "Quay tay rất không có ý nghĩa, tôi chơi chán rồi, không bằng cậu dùng miệng giúp tôi một lần? tôi cho cậu gấp đôi, 600."
"Dùng. . . . . . Dùng miệng?" Hoa Kì kinh ngạc nói.
Trang Hào ngẩng đầu, vừa cười vừa cân nhắc mấy trăm tệ trong tay: "Thế nào? Đây chính là cơ hội tốt để kiếm tiền, không chừng làm ông đây sảng khoái, về phía sẽ tìm cậu nữa, được không?" Trang Hào vô lại nhướng mày.
Ánh mắt kinh ngạc của Hoa Kì quét qua khuôn mặt anh, một đường nhìn xuống phía dưới người anh.
Hoa Kì nuốt một ngụm nước bọt, do dự .
Trang Hào thấy cậu do dự rất muốn cười, thế nhưng anh lại nhịn được, cố làm ra vẻ nghiêm túc: "Có làm hay không? Không làm thì tôi đi, sau này cũng sẽ không tìm cậu tắm kỳ nữa, cậu vốn không có suy nghĩ cho khách a."
"Tôi đồng ý." Hoa Kì chỉ sợ Trang Hào nói được là làm được, vội vàng đồng ý.
Trang Hào sửng sốt một chút, nhướng khóe miệng nói: "Cậu đã đồng ý, vậy thì tới đi."
Hoa Kì gật đầu một cái, từ trên giường đứng lên đi tới bên cạnh Trang Hào, lúc đưa tay muốn cởi quần lót của anh, Trang Hào nói chuyện: "Đợi chút."
Hoa Kì không rõ chân tướng nhìn anh.
"Thấy cậu yêu tiền như vậy, cho cậu một cơ hội tốt hơn, dùng miệng cởi giúp tôi, thêm ba trăm." Trang Hào lại lấy 300 ra ngoài, cộng thêm 600 vừa rồi nữa là tổng cộng có 900.
Hoa Kì đứng tại chỗ bất động, không sai. . . . . . cậu yêu tiền, yêu không thể tự kềm chế. Yêu tiền đồng thời cậu cũng thích nhìn Trang Hào, hôm nay lại bị anh dùng tiền ra lệnh dùng miệng cởi quần lót, hành động như vậy cậu thực không tiếp thụ nổi, cậu muốn từ chối, nhưng lại không có cách nào mở miệng.
Trang Hào là muốn thử dò xét Hoa Kì, ai bảo cậu là vịt chết còn cứng mỏ, thật ra khi Hoa Kì đứng bất động ở đó, anh phát hiện mình đã làm một chuyện ngu xuẩn. Nếu như cậu cự tuyệt thì tốt, chứng minh Hoa Kì thật sự không phải gay, nhưng ngộ nhỡ Hoa Kì thật sự là gay, mình phải làm thế nào? Anh là một người đàn ông thích phụ nữ, vì lười phải động nên chọc tới một tên gay, nghĩ như thế nào cũng đều là mua bán lỗ vốn.
"Cái đó. . . . . ." Trang Hào muốn nói lại thôi: "Tôi thấy hay là thôi đi, tôi còn có việc đi trước."
"Đừng" Hoa Kì không khống chế nói: "Không có gì, tôi có thể." Hoa Kì không nói hai lời ngồi xổm xuống, cắn quần lót Trang Hào, lúc cậu muốn lôi xuống Trang Hào lại ôm đầu Hoa Kì: "Dkm, tôi đã nói là thôi, tiền này cậu cứ giữ lấy, coi như đã giúp tôi." Trang Hào đẩy Hoa Kì ra, vội vã mặc áo choàng tắm, không quay đầu lại chạy ra ngoài.
[Ha hả, anh bị Kỳ ca dọa sợ chạy mất dép rồi :v :v :v chiến dịch theo đuổi chồng của Kỳ ca xem ra còn lâu với đạt được thành tựu :3 !]
Hoa Kì hối hận a, giơ tay nhéo miệng mình một chút.
"Ai da. . . . . ." Hình như dùng quá sức rồi, đầu truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.
Hoa Kì ôm đầu, nhìn cửa mở toang hoác, Trang Hào giống với thuốc tê, thuốc vừa rút đi, cảm giác đau đớn sẽ đánh tới lần nữa, mà cái loại cảm giác tê dại đó, rốt cuộc không tìm được nữa rồi.
Trang Hào đi, chạy thục mạng, như là bị Hoa Kì hù sợ, vài ngày sau cũng không thấy xuất hiện nữa.
Cuộc sống của Hoa Kì lại trở về thường ngày, cậu làm việc, cũng từ từ dưỡng thương trên đầu, mặc dù thỉnh thoảng sẽ đau nhức một hồi, nhưng rất nhanh lại trôi qua, giống như Trang Hào, trong đầu của chính mình, rất nhanh sẽ biến mất không còn tăm hơi.
"Hoa Kì, hai ngày này cậu tắm kỳ không ít tắm nha, liều mạng như vậy không phải phong cách của cậu." Tiểu Lý ở một bên trêu ghẹo nói.
Hoa Kì đang cầm ly trà nói: "Dù sao cũng không về nhà, kiếm nhiều chút vẫn hơn."
"Cũng đúng, hai ngày nay kiếm không ít tiền nhỉ?" Tiểu Lý lại nói.
Hoa Kì cười ha ha không nói lời nào, quả thật cậu kiếm được không ít, nhưng phần lớn là lột từ trên người Trang Hào xuống, tổng cộng hơn hai ngàn tệ. Chỉ là, Hoa Kì không dùng khoản tiền này, mà là nhét vào khóa trong ví tiền ngăn cất đi.
"Hoa Kì có đó không?" Nữ phục vụ viên ở bên ngoài đại sảnh nhà tắm nam hét lớn.
Hoa Kì sững sờ, vội vàng để ly trà xuống chạy ra ngoài. truyện được copy từ DocTruyen . O, r ,g
"Đây, có phải lại có việc hay không?" Hoa Kì từ phía sau rèm lộ ra đầu.
Nữ phục vụ viên liếc mắt: "Cậu đúng là muốn tiền đến điên rồi."
"Không phải công việc? Vậy cô tìm tôi làm gì?" Hoa Kì hiếu kỳ nói.
Nữ phục vụ viên chỉ vào cửa: "Bên ngoài có một người đàn ông, nói muốn tìm công nhân tắm kỳ ở chỗ chúng ta, người nhìn giống con gái, phóng tầm mắt nhìn, tôi chỉ có thể nghĩ đến mình cậu."
Hoa Kì liền trầm mặt: "Tôi giống con gái sao?"
Nữ phục vụ viên hé miệng cười nói: "Không nhìn thân hình cậu, chỉ nhìn gương mặt thôi sẽ cảm thấy cậu là con gái."
Hoa Kì lười phản ứng lại cô, xoay người vào nhà tắm nam mang dép, đi tới cửa trong tay nắm một chiếc dép lê, nghĩ thầm nếu là người quen, nhất định sẽ quất hắn một chiếc giày, dám nói mình giống con gái.
Hoa Kì nổi giận đùng đùng đến cửa, mới từ cửa xoay đi ra ngoài, liền thấy Trang Hào chống nạnh đứng ở cửa, bên cạnh còn một người đàn ông nhìn giống như bảo kê đang theo dõi anh.
Trang Hào thấy Hoa Kì ra ngoài, vội vàng đi tới: "Sao cậu ra chậm như vậy?"
Hoa Kì ngớ người, nghĩ thầm không phải là anh chạy ư, còn tìm tôi làm gì?
Chỉ là, ngoài miệng Hoa Kì lại không nói như vậy, vẫn mỉm cười như cũ, nói: "Ca, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Trang Hào gật đầu một cái, rất lúng túng nói: "Hôm nay ra ngoài gấp quá quên mang ví rồi, mới vừa rồi thuê xe không có tiền trả, đúng lúc tôi lại đi ngang qua đây. . . . . ." Trang Hào nói đến chỗ này liền ngừng lại, mặt nghiêm túc: "Giúp tôi thanh toán tiền xe đi."
Hoa Kì liền tắt nụ cười, quay người lại liền đi vào trung tâm tắm rửa.
Trang Hào sững sờ, vội vàng chạy tới níu Hoa Kì lại: "Dkm cậu, tôi nhờ cậu trả dùm tiền xe cũng không được sao?"
Hoa Kì cố ý nhe răng cười cười: "Không có tiền."
"Không có tiền?" Trang Hào trợn to mắt: "Mấy ngày trước ông đây mới vừa cho cậu gần hai ngàn tệ, cậu nói cho tôi biết cậu không có tiền?"
Hoa Kì liếc mắt: "Không có chính là không có."
Trang Hào chống nạnh cười khổ: "Đều nói cô đào vô tình, con hát Vô Nghĩa, tôi thấy Shinichi nói không sai, nói thế nào ông đây cũng tốn khoogn ít tiền cho cậu mà?"
Hoa Kì le lưỡi một cái: "Tôi là nam."
Trang Hào trầm mặt: "Cậu có giúp tôi trả tiền xe hay không?"
"Không có tiền." Hoa Kì vẫn là câu nói kia.
"Dkm, cậu có gan." Trang Hào quay người vừa đi, kết quả mới vừa bước ra mấy bước liền bị tài xế ngăn lại: "Tiểu tử, cậu không có tiền còn đi xe, đây không phải chơi tôi sao, mặc kệ thế nào cậu cũng phải thanh toán tiền xe."
Trang Hào tức nổi gân xanh: "Tôi có thể quỵt chút xíu tiền thuê xe đó sao hả?"
"Vậy cũng không chắc, rừng vốn lớn chim nào cũng có."
Trang Hào căm tức nhìn tài xế: "Mày muốn bị đánh sao?"
Tài xế cũng không phải là đèn cạn dầu, nói: "Cậu đụng đến tôi tôi liền báo cảnh sát."
"Thôi thôi thôi, tôi không chọc nổi chú." Trang Hào không thể làm gì lại đi trở về, đến gần Hoa Kì thì cố nặn ra nụ cười: "Cái đó, trả tiền xe giúp anh được không?"
"Không có tiền." rốt cuộc Hoa Kì cũng lên mặt, nhướng mày, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Tôi đây nhận tiền thì dễ, bỏ tiền rất khó."
Trang Hào rất muốn đánh cho cậu một trận tơi bời, nhưng lại nhịn được: "Anh thực không có cách nào, cậu cũng thấy đấy, tài xế kia nhất quyết không tha, ngay cả đi cũng không cho, cậu nể tình trước kia, trả tiền xe cho anh, coi như anh nợ cậu một nhân tình."
Hoa Kì nghiêng đầu nhìn anh: "Nhân tình lần trước anh còn chưa trả đã biến mất mấy ngày, giờ lại nỡ, đến lúc đó anh chạy tôi phải đi đâu tìm người?" Hoa Kì làm bộ đi vào trung tâm tắm rửa, khi đi tới cửa nói: "Làm người không thể sai hai lần một chuyện."
Trang Hào tiếp tục nhịn: "Vậy cậu nói muốn trả như nào đây, hôm nay tôi sẽ trả hết."
"Thật?" Hoa Kì hỏi ngược lại.
Trang Hào liên tục không ngừng gật đầu.
Hoa Kì cười cười, rồi mới móc 50 tệ trong túi đưa cho tài xế, đợi tài xế thối hết tiền lẻ, cậu đi tới bên cạnh Trang Hào nhỏ giọng nói một câu: "Lên lầu, 32, làm cho xong chuyện lần trước."
Chương 5: Thần thương khẩu chiến
Hoa Kì cũng không phải là loại thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng không phải người ngu, nếu cậu dám trả tiền xe cho Trang Hào thì chắc chắn không sợ anh quỵt nợ, nếu Trang Hào qua sông đoạn kiều, chết không nhận, Hoa Kì liền giật hết băng gạc trên đầu, để cho anh xem cảnh máu chảy dầm dề một chút.
Một cái ghế mặc dù không lấy đi mạng của Hoa Kì, nhưng lại lưu lại một vết thương không nhỏ bên thái dương của cậu, dù vết thương khép lại, xem chừng cũng sẽ lưu lại sẹo.
Giống như Tiểu Lý nói, Hoa Kì người này không có ưu điểm gì, chỉ có mỗi gương mặt là đẹp mắt.
Trên thực tế, Hoa Kì đánh giá thấp Trang Hào người này, chớ nhìn anh luôn đánh lộn đánh lạo, bình thường nhanh mồm nhanh miệng với Hoa Kì, nhưng lăn lộn bên ngoài cũng gánh vác được chuyện.
Trang Hào là một người cực kỳ giảng đạo nghĩa, thiếu người thì phải trả, dù lên núi đao hay xuống biển lửa, nếu thiếu nhân tình không trả, thì như mắc nghẹn, ăn ngủ không yên.
Lúc Hoa Kì làm xong công tác chuẩn bị, Trang Hào đã sớm đến phòng bao32, lần này anh không thay quần áo mà mặc đồ ngồi trong phòng chờ Hoa Kì đến.
Hoa Kì đang kẹp túi công cụ, vui thích đến phòng 32, cậu gõ nhẹ cửa phòng, cố làm ra vẻ nói: "Tiên sinh, tôi có thể đi vào sao?"
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian